Do người chồng bị chứng vô sinh nên gia đình Dunnet quyết định tìm
"người thay thế" mong kiếm một đứa con. Đến ngày hẹn gặp "người thay
thế", ông Dunnet hôn vợ và nói:
- Anh đi đây. Hắn ta sẽ đến ngay đấy.
Nửa giờ sau, một bác phó nháy dạo chuyên chụp ảnh trẻ con tình cờ đi
ngang qua nhà Dunnet và gõ cửa định hỏi xem họ có cần chụp ảnh cho con
không.
- Chào bà, tôi đến để...?
- Ồ, không cần phải giải thích đâu. Tôi đang đợi ông.
- Vậy hả? - bác phó nháy ngạc nhiên. - Tốt quá. Bà biết không, tôi là chuyên gia về các em bé.
- Tôi đợi ông chính là vì chuyện đó. Mời ông vào và ngồi ở đằng kia.
Sau một lúc, bà Dunnet thẹn thùng lên tiếng:
- Ưm… chúng ta bắt đầu ở đâu?
- Bà cứ để tôi lo. Thông thường tôi thử hai lần trong bồn tắm, một lần
trên trường kỷ và hai lần trên giường. Đôi khi ngay cả dưới đất trong
phòng khách cũng thú vị. Việc đó hoàn toàn có thể làm được ở bất cứ chỗ
nào!!
- Trong bồn tắm à, rồi lại dưới đất trong phòng khách? Thảo nào mà ông chồng Jean của tôi chẳng thể nào làm được.
- Thưa bà, chẳng ai trong chúng ta có thể đảm bảo có kết quả tốt trong
mọi trường hợp. Nhưng nếu như chúng ta thử ở nhiều tư thế khác nhau và
tôi lấy khoảng sáu hay bảy góc độ gì đó, tôi chắc là bà sẽ được thoả
mãn.
- Nhưng như vậy đã là quá nhiều rồi ạ...
- Thưa bà, theo cách của tôi, người đàn ông phải có đủ thời gian. Tôi
có thể vào và ra ngay trong vòng 5 phút, nhưng tôi tin là bà sẽ cảm
thấy thất vọng.
- Tôi chẳng biết nữa, - bà Dunnet thẹn thùng trả lời.
Bác phó nháy bèn mở túi xách và lấy ra một lô ảnh em bé.
- Đứa này là tôi làm trên nóc một chiếc xe buýt ở Luân Đôn.
- Ôi chúa ơi!? - bà Dunnet kêu lên, tay bóp chặt khăn mu-soa.
- Còn cặp sinh đôi này, bà sẽ thấy kết quả còn trên cả tuyệt vời nếu biết được người mẹ đã gặp khó khăn đến chừng nào.
- Bà ấy gặp khó khăn à?? - bà Dunnet hỏi lại.
- Ô dĩ nhiên rồi! Tôi đã phải đưa bà ấy dến tận Vườn thú Vincennes để
làm việc này. Người ta xếp quanh bốn năm vòng, chen lấn nhau để được
xem cảnh tượng tuyệt vời đó. Cứ y như là trong phim!
- Bốn năm vòng?? - bà Dunnet tròn mắt thốt lên.
- Đúng vậy đó, - bác phó nháy trả lời. - Cảnh đó kéo dãi khoảng 3
tiếng! Người mẹ không ngừng kêu thét. Tôi đã mất tập trung. Rốt cục tới
khi trời tối thì tôi cũng đã làm xong việc. Lúc đó, khi bọn sóc bắt đầu
gặm nhấm đồ nghề của tôi, tôi chỉ còn vừa đủ thời gian để đóng thùng.
Bà Dunnet nhổm người dậy:
- Ý ông muốn nói là bọn sóc đã gặm nhấm... hưm... đồ nghề của ông??
- Đúng vậy. Được rồi, thưa bà, nếu bà đã sẵn sàng, tôi sẽ chuẩn bị chân gác máy để chúng ta có thể bắt đầu.
- Chuẩn bị... CHÂN GÁC MÁY???
- Ô đúng là vậy, tôi cần phải dùng cái chân gác máy để đỡ cái Canon của
tôi. Nó quá to để tôi có thể giữ được lâu... THƯA BÀ??? BÀ ƠI????....
Ôi trời ơi, sao bà lại xỉu???…